3/6/11

Đọc lại cổ thư Trung Hoa

 NGUYỄN HUY HOÀNG


Trung Hoa
Mênh mông Động Đình Hồ
Hoàng Hà, Trường Giang bát ngát
Hùng vĩ Vạn lý Trường Thành
Di tích năm ngàn năm trác tuyệt

Trung Hoa
Bao triều vương tiếp nối những vương triều
Những vua chúa lại tiếp đời hoàng đế
Thăng phù tôn vinh, nổi chìm truất phế
Xương chất thành non
Máu tuôn thành bể
Mưu toan núp bóng cung đình
Vạc dầu sôi đặt giữa sân rồng
Giết bách tính tranh giành ngôi thứ
Một giấc mộng Trung Nguyên
Mạng muôn dân sá kể!


Trung Hoa
Thâm sâu điển tích
Bao hiền triết thánh nhân
Bao bậc nho gia cao minh trí lự
Ngòi bút lông thu phục hết quân thần
Nặng lòng mối dân tình, xã tắc
Hoặc xa chốn phàm trần, giữ mình thanh bạch
Hoặc bỏ đỉnh chung treo mũ áo từ quan

Trung Hoa
Chập chờn tấm màn bí ẩn
Con mắt mỏng như dao
Giấu bao điều hiểm độc
Rũ áo thụng che dã tâm móng vuốt
Tay vẫn lần tràng hạt tụng nam mô
Chiến hữu nay, mai lại đã kẻ thù
Thà phụ người, giết nhầm hơn bỏ sót!

Dường như chỉ Trung Hoa
Chặt đầu đặt lên mâm tiệc
Hết giao tranh, xong binh đao trận mạc
Thái bình rồi, hãm hại hết ân nhân
Mê muội hôn quân
Đắm chìm trong tửu sắc
Lầu trăm trượng để chiều lòng con hát
Cấm thành đầy bọn vô lại, hoạn quan

Trung Hoa
Thích tọa san quan hổ đấu
Thích xưng đế, xưng vương
Thích có nhiều chư hầu cống nạp
Thèm tài nguyên, sản vật
Mở rộng giang san
Khởi binh chinh phạt
Thúc quân phía Bắc
Hạ chiến Nam man
Thu phục Tây giang
Tràn qua Nam Hải…

Những trang sách say sưa khi mười tuổi
Lúc này đây, đọc lại bỗng kinh hoàng
Tam quốc chí, Đông chu, Thủy hử
Kiệt Trụ, Tần Ngô, Hán Sở tranh hùng…
Năm ngàn năm, liệu bây giờ có khác
Cổ thư còn soi tỏ được hay chăng?
Nguồn: lethieunhon.com




Tản mạn thời tôi sống

Nguyễn Trọng Tạo: Bài thơ TẢN MẠN THỜI TÔI SỐNG được viết tháng 6/1981 sau chiến tranh biên giới phía bắc. Thời đó đất nước gặp quá nhiều khó khăn và số phận dân tộc phải vượt qua nhiều sóng gió. Phải nhìn thẳng vào sự thật để xác nhận một sự thật khá đau lòng đó là sự hy sinh quá to lớn của nhân dân trong cuộc chiến tranh chống xâm lược và vật lộn với đói nghèo, đưa đất nước đi lên. Bài thơ cũng nói lên sự vỡ mộng về tình hữu nghị bị phản bội, nhưng vẫn có một niềm tin vững chắc vào dân tộc mình: “Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa”. Bài thơ đã được dịch ra tiếng Anh. Và đã được giới thiệu trên nguyentrongtao.org vào lúc: 7:33 sáng ngày 20/05/2010. Năm nay sau sự kiện Trung Quốc gây hấn 26/5, NTT xin đưa lại bài này để nhắc chúng ta về một thời đau buồn có thể lặp lại.
1.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Như thời đã đi qua, như thời rồi sẽ đến
Nhưng cái thời tôi sống
hẳn khác xưa
Trong bài hát thêm bom rơi, và súng
Anh yêu em anh phải đi ra trận
Vợ yêu chồng biết chờ đợi, nuôi con
Đất yêu người đất nhận làm lá chắn
Hai mươi năm không nguôi lửa chiến trường
Hai mươi năm không ngày nào vắng người chết đạn
Khăn tang bay người sống trắng mái đầu
Đâu cũng gặp những nghĩa trang liệt sĩ
Chiến tranh chấm dứt rồi mà nào dễ tin đâu!

2.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Nhưng màu hoa thời tôi thì có khác
Xe đến công trường bay mù bụi cát
Màu hoa thường lấm bụi suốt mùa khô
Lúa ngậm đòng lụt bão đến xô bồ
Nhà đang dựng thiếu xi măng, thiếu gạch
Bao đám cưới chưa có phòng hạnh phúc
Mây ngổn ngang lam lũ những dáng người
Anh nhớ em nhớ về phía cuối trời
Nơi đất mới khai hoang chân em dầm trong đất
Em nhớ anh nhớ về nơi bóng giặc
Cứ rập rình quanh cột mốc đêm đêm
Gió thầm thào như chẳng thể nguôi yên
Gạo thịt cửa hàng nhiều khi không đủ bán
Con phe sục khắp ga tàu bến cảng
Giá chợ đen ngoảnh mặt với đồng lương…
Có bao người ước cuộc sống bình thường
Như một thuở xa xôi mình đã có
Thuở miếng ăn không phải bàn đến nữa
Thuở chiến tranh chưa chạm ngõ nhà mình
Có bao người bạc bẽo với quê hương
Thả số phận bập bềnh vào biển tối
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi!…
3.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Chỉ vết thương rồi thời gian làm sẹo
Vầng trăng mọc vào thơ mỗi ngày dường đổi mới
Người lo toan vầng trăng chẳng yên tròn
Tôi sống thời không thể đứng quay lưng
Bao biến động dễ đâu nhìn thấy được
Bờ thẳng hơn những cánh đồng hợp tác
Đê sông Hồng sau màu lũ thêm cao
Tàu ngoài khơi vừa phát hiện mỏ dầu
Đập thủy điện sông Đà đang xây móng
Tờ báo đẫm mồ hôi bỗng sáng dòng tin ngắn:
“Nhà máy giấy Bãi Bằng vừa ra mẻ đầu tiên”
Thời đã qua sẽ chẳng khỏi ngạc nhiên
Nếu trở lại bây giờ vẫn quần nâu dạo phố
Thời tôi sống cả đến bầy em nhỏ
Diện quần bò nhảy theo điệu nhạc vui…
Đài thêm nhiều những bài hát yêu nhau
Những điệu múa ba-lê hồng hào thêm sân khấu
Cái mới đến ngỡ ngàng rồi nhập cuộc
Báo bớt trang báo thêm chút thơ tình
Thơ chưa hay thì thơ nói thật lòng
Ai giả dối rồi biết mình lầm lỗi
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi!…
4.
Khi đang đắm yêu nào tin được bao giờ
Rồi một ngày người yêu ta đổi dạ
Rồi một ngày thần tượng ta tan vỡ
Bạn bè thân thọc súng ở bên sườn
Sau cái bắt tay xòe một lưỡi dao găm
Kẻ tình nguyện giữ nhà muốn chiếm nhà ta ở
Tấm ảnh Mao treo lẫn màu cờ đỏ
Tay ta treo đâu nghĩ có một lần!…
Như con chiên sùng đạo chợt bàng hoàng
Nhận ra Chúa chỉ ghép bằng đất đá
Thời tôi sống thêm một lần súng nổ
Trái tim đau rỏ máu dọc biên thùy…

5.
Rồi thời gian qua đi rồi tuổi trẻ qua đi
Ai sau tôi ở vào thời sắp đến
Thời không còn khổ đau thời không còn nghèo túng
Đọc thơ tôi xin bạn chớ chau mày.
Bạn hãy quên đi vất vả những hàng ngày
Bao lo lắng đời thường từng làm tuổi xanh ta bạc tóc
Chỉ Hy vọng và Niềm tin giúp ta thêm sức lực
Câu thơ này xin bạn nhớ giùm cho:
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa!...
Nguồn: nguyentrongtao.org



2/6/11

Không thể


Ta giấu vào đêm ngôn từ lộng lẫy
Ta giấu vào đêm một lần vụng dại
Ta giấu vào đêm nụ hôn nồng cháy

Ta giấu vào đêm một dạ tiệc buồn
Ta giấu vào đêm ước mơ đại ngàn
Ta giấu vào đêm mọn hèn, ích kỷ

Ta giấu vào đêm nhọc nhằn thân phận
Ta giấu vào đêm ánh mắt yêu thương
Ta giấu vào đêm những ganh ghét tầm thường

Ta giấu vào đêm những khao khát nhân gian
Ta giấu vào đêm những ánh nắng vàng
Ta giấu vào đêm nỗi buồn cổ tích

Nhưng …!
Đêm không thể giấu ta,
trong cuộc đời này !
                                        Tháng 05/2011
                          http://dinhlangt.vnweblogs.com

Tự mình thắp lửa

          Đối với con người lửa vô cùng quan trọng. Từ trong đêm đen lạnh lẽo của thuở hồng hoang trời đất, lửa đã vô tình đem đến cho con người những dạ tiệc và cái ấm áp dễ chịu. Những lớp tro tàn của hàng triệu năm địa chất đã minh chứng điều đó. Theo thần thoại Hy Lạp, khi thấy trần gian sống trong tăm tối và giá lạnh, thần Prômêtê nhân hậu đã đánh cắp lửa trên đỉnh Ôlempơ đem đến cho con người. Hành động vì con người đó của Prôtêmê đã làm cho thần Zớt tức giận và kết quả là Prôtêmê đã bị trừng phạt.
Prôtêmê bị xiềng và chịu nhục hình trên vách núi cao. Mỗi một ngày thần Zớt sai một con đại bàng đến moi tim của Prôtêmê để ăn. Song thần Prôtêmê bất tử, nên quả tim này mất đi, quả tim khác được tái sinh. Đó là câu chuyện với sự tưởng tượng tuyệt vời nhất của con người, để nói rằng có được ngọn lửa, có được ánh sáng là một sự đánh  đổi.
Từ ngọn lửa của những đêm dài mông muội và thần thoại ta lại nghĩ về cuộc đời. Con người có nhiều ước mơ, con người luôn có khát vọng khám phá những chân trời xa lạ. Nhưng để làm được những điều không giản đơn ấy, con người cần phải tự mình thắp lên ngọn lửa trong trái tim mình. Đó là ngọn lửa đam mê, sáng tạo, ngọn lửa của lòng nhiệt tình, nhẫn nại để vượt qua những thách thức đầy rẫy trước mặt con người. Nếu như không có ngọn lửa ấy trong cuộc sống thì sự lười biếng, dối trá, vị kỷ sẽ xuất hiện và thiêu cháy đi những ước mơ bé nhỏ nhất.

 Ngọn lửa trái tim
  Trong truyện ngắn “ Bà lão Izecghin” , M. Goorki bằng bút pháp lãng mạn đã khắc hoạ một Đankô quả cảm, thông minh, biết làm cho trái tim mình biến thành ngọn lửa lộng lẫy soi đường cho mọi người. Trái tim Đankô của M. Goorki đã làm say mê hàng triệu độc giả vì vẻ đẹp lung linh, kỳ ảo của nó.
Ngọn lửa được thắp sáng bằng niềm tin trong trẻo và khát vọng trong trái tim nhân hậu sẽ giúp cho con người đến được bến bờ vinh quang và hạnh phúc. Cuộc sống dường như đã có những bài học về sự trả giá cho những gì thuộc về con người. Vì vậy, “Đi trên chính đôi chân của mình”, “Hãy tự mình thắp lửa mà đi” không phải là những ngôn từ sáo rỗng trong khi con người đã dần quen dựa dẫm, ỷ lại và đi trên đôi chân của người khác. Những ngẫu tượng trong cuộc sống khi đã trở nên phổ biến thì sự đánh thức ngọn lửa trong lòng mỗi một con người là rất cần trước khi nó bị lụi tàn.
                                                                                                  http://dinhlangt.vnweblogs.com

1/6/11

Mái nhà xưa



Ở nơi đây
hoa cỏ cũng buồn vui
Cũng ngọt ngào nỗi nhớ mong khắc khoải
Khi một chiều ta cuống cuồng về lại
Lặng thầm ngồi bên bức tường rêu
Tìm lại dấu chân của năm tháng cũ
Vết xưa vẫn còn
nhắc ta một thời lam lũ …

Làm sao có thể quên
Cây khế vườn nhà nở nụ hoa đầu tiên
Và vị ngọt, vị chua thuở ấy
Đọng lại trong lòng nỗi nhớ hồn nhiên.
Mái nhà xưa thần tiên
Những đêm đông gió lùa qua vách đất
ru ta vào giấc mơ.

Ta xa nơi đây khi tóc còn xanh lắm.
Giàn thiên lý thơm hương trong đêm.
Những con cua, con cá rô và mùi bùn thôn dã
vị ngọt không có nơi nào bằng
Có buổi chiều chan chén canh phố thị
nghẹn nhớ mùi quê hương !

Ở nơi đây
Những vạch than trên nền gạch cũ
Những lằn roi trưa hè và cánh diều bay tận trời cao
Hơi thở đồng quê như mới hôm nào
Nuôi ta lớn trong lặng thầm, thổn thức.
                                       http://dinhlangt.vnweblogs.com

Những bài thơ trong một ngày

Một ngày, tôi đọc bài thơ tình yêu
Có nắng vàng, trăng vàng, lời thề hẹn biển sâu
Có những con đường tình tự, miên man nụ hôn đầu
Có trách móc, giận hờn, ly hôn
và những đứa trẻ…!

Một ngày, tôi đọc bài thơ thân phận
Có buồn đau và đỉnh cao danh vọng
Có những kiếp người, nước mắt chảy về tim
Có ăn năn, cam chịu, kiếm tìm   
và những số phận…!

Những con châu chấu voi bị quên lãng
Tranh sơn dầu của Nguyễn Đình Đăng


Một ngày, tôi đọc bài thơ chiến tranh
Có tiếng súng, có cái chết, ở nơi xa lắc
Có những quả bom thông minh, đào huyệt đêm ngày
Có da vàng, da trắng, da đen
và những tử thi…!

Một ngày, tôi đọc bài thơ lý trí
Có mỹ từ, trừu tượng như lưới bủa vây
Có những câu thơ sáng láng đường cày
Đang vỡ hoang, ươm mầm
những vần thơ đẹp…!

Một ngày, tôi đọc những bài thơ
Có quá khứ, có hiện tồn, có tương lai rực rỡ
Thiện và ác, giả và chân, song hành ngạo nghễ
Những bài thơ trong một ngày như thế…
phải đọc cả đời !
                                  Tháng 05/2011
http://dinhlangt.vnweblogs.com

Thơ viết lúc nửa đêm



Sẽ có lúc ta gục đầu lên vầng trăng khóc như đứa trẻ
để biết vị mặn của cuộc đời truân chuyên
Sẽ có lúc ta ngồi và đếm tuổi
để biết chôn những tị hiềm vào giấc ngủ lãng quên.
Sẽ có lúc ta ngồi nhìn vào bóng đêm
để tìm ánh sáng…

Như ngọn gió hoang ta dong ruổi trên đường
Ta lầm lỡ và ta hối tiếc
Những lúc như thế ta muốn về bên em
Nghe mùi thơm của tóc, nghe hơi ấm bàn tay
Nghe những dỗi hờn, nghe những đắng cay
Nghe trái tim nói lời chân thật
Nghe những niềm đau hằn sâu khóe mắt…!

Như con sóng ngoài khơi ta miệt mài, tất bật
Nhưng chuyện cuộc đời có ý nghĩa gì đâu
Những lúc như thế ta muốn về căn nhà bé nhỏ
nuôi ước mơ rất đỗi bình thường
Để nghe nụ cười ngây thơ, giọng nói bi bô
và gương mặt thiên thần dạy ta phục thiện

Rồi có lúc nửa đêm ta thức dậy
Nghe mênh mông yên lặng lạ thường
Chợt hiểu ra thân phận là hữu hạn
Giữa vô cùng ánh mắt yêu thương!