1/6/11

Thơ viết lúc nửa đêm



Sẽ có lúc ta gục đầu lên vầng trăng khóc như đứa trẻ
để biết vị mặn của cuộc đời truân chuyên
Sẽ có lúc ta ngồi và đếm tuổi
để biết chôn những tị hiềm vào giấc ngủ lãng quên.
Sẽ có lúc ta ngồi nhìn vào bóng đêm
để tìm ánh sáng…

Như ngọn gió hoang ta dong ruổi trên đường
Ta lầm lỡ và ta hối tiếc
Những lúc như thế ta muốn về bên em
Nghe mùi thơm của tóc, nghe hơi ấm bàn tay
Nghe những dỗi hờn, nghe những đắng cay
Nghe trái tim nói lời chân thật
Nghe những niềm đau hằn sâu khóe mắt…!

Như con sóng ngoài khơi ta miệt mài, tất bật
Nhưng chuyện cuộc đời có ý nghĩa gì đâu
Những lúc như thế ta muốn về căn nhà bé nhỏ
nuôi ước mơ rất đỗi bình thường
Để nghe nụ cười ngây thơ, giọng nói bi bô
và gương mặt thiên thần dạy ta phục thiện

Rồi có lúc nửa đêm ta thức dậy
Nghe mênh mông yên lặng lạ thường
Chợt hiểu ra thân phận là hữu hạn
Giữa vô cùng ánh mắt yêu thương!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét